Cả nhà bọn họ biết rõ bên ngoài đều là quái vật đáng sợ nhưng lại không hề có chút khẩn trương hay sợ hãi nào.

Ôn Văn là một người không rõ thân phận đột nhiên xuất hiện, thế nhưng bọn họ không hề cảnh giác, ngược lại còn tỏ ra hoan nghênh nhiệt liệt.

Mà bây giờ bọn họ lại để Ôn Văn qua một bên, chuẩn bị thức ăn ngon, muốn cùng Ôn Văn dùng bữa tối.

"Không bình thường, tuyệt đối không bình thường, nhưng trên người bọn họ lại không cảm giác được chút hủ hóa nào... nếu thật sự có vấn đề thì tức là sau khi tiến vào nơi này, cảm quan của mình đã bị nhiễu loạn."

Ôn Văn không gấp gáp ra tay, chỉ tiếp tục quan sát.

Mặc dù có khả năng người nhà này đang lên kế hoạch độc ác gì đó, chỉ là Ôn Văn cũng đang dành thời gian để hồi phục thể lực.

Nói ra thì Ôn Văn rất hiếm khi làm chuyện mà mình không nắm chắc, sở trường của anh là soi xét kỹ lưỡng nhược điểm của đối thủ rồi mới chiến đấu.

Vì thế nhiều khi lần đấu đầu tiên anh sẽ chịu thiệt, nhưng lần hai thì có thể đẩy đối phương vào chỗ chết.

Lần này cũng thế, Ôn Văn muốn thăm dò nội tình của gia đình này rồi mới lật mặt.

Ngồi trên ghế sô pha một hồi thì Ôn Văn chợt trừng to mắt, huy hiệu trên ngực anh truyền tới cảm giác âm ấm, báo hiệu nguy hiểm đang tới gần.

"Nhưng mình không hề cảm giác được gì cả?"

Ôn Văn vội vàng đứng dậy, cảnh giác với hết thảy mọi thứ, nhưng xung quanh đều như bình thường, không có chút tình huống nào dị thường.

Đột nhiên, khóe mắt Ôn Văn nhìn tới sau lưng ghét da, dưới lớp da bọc mỏng manh kia hình như có thứ gì đó nhúc nhích!

Anh đi tới, lộ ra găng tay Tai Ách, nhẹ nhàng đè lên sô pha.

Từ cảm xúc thì không có gì đặc biệt.

Nhưng Ôn Văn tin vào trực giác của mình, khi nãy anh rõ ràng đã nhìn thấy gì đó, chứng tỏ, năng lực cảm quan của anh quả thực đã bị quấy rối.

Hơn nữa vấn đề lớn nhất trong căn biệt thự này có lẽ không phải bốn người nhà này, mà chính là thứ ẩn mình ở sau sô pha khi nãy.

Lúc Ôn Văn đang suy nghĩ thì cô gái mặt có chút tàn nhang yểu điệu bưng một khay trái cây đủ loại tới đặt trước mặt Ôn Văn, còn nhoẻn miệng cười.

"Bên ngoài giống như là tận thế vậy, thế mà mấy người vẫn còn tâm tư cắt gọt trái cây cho tôi à?" Ôn Văn híp mắt hỏi.

Cô gái trẻ nghi hoặc nhìn Ôn Văn: "Không phải đây là lễ tiết đón tiếp khách tới nhà à?"

Sau đó, để lại Ôn Văn á khẩu không trả lời được, nhanh nhẹn rời đi.

Cô gái đi rồi, Ôn Văn nhìn chằm chằm theo bóng dáng yểu điệu của đối phương, đầu tiên là sau lưng, sau đó xuống một chút, xuống chút nữa...

Đừng nghĩ lệch, chủ yếu là Ôn Văn đang nhìn chân của cô gái mà thôi!

Anh phát hiện một điểm, lúc đi lại, chân của cô gái không hề rời khỏi mặt đất, thay vì đi thì nên nói là đang lướt.

Theo truyền thuyết dân gian, quỷ nhập vào người thì sẽ dán sát phía sau lưng, chân đặt dưới chân người bị nhập để điều khiển hành động, vì thế người bị quỷ nhập thường kiễng chân dùng mũi chân để đi lại.

Phía sau cô gái này mặc dù không có quỷ hồn nhưng động tác cơ thể có phần không cân đối làm Ôn Văn rất hoài nghi.

"Để mình chứng thật suy đoán một chút đi vậy."

Ôn Văn nhanh chóng lẻn tới sau lưng cô gái, yên lặng rút dao găm rồi phóng xuống đất, sàn nhà bằng gỗ thoáng cái đã bị đâm thủng.

Xét về độ sắc bén, con dao găm này được chế tạo từ phương pháp ngàn năm trước, có thể so sánh với đôi cánh thép, vì thế chỉ cần ném nhẹ một phát đã đủ xuyên thủng sàn nhà.

Nháy mắt đó, một nhà bốn người bắt đầu mất tử nhiên ngọ nguậy quay sang Ôn Văn, làn da tỏa ra ánh sáng xanh xanh, đầy tử khí chăm chăm nhìn anh.

Nếu là người bình thường nhìn thấy một màn này có lẽ sẽ bị dọa tới ngất xỉu.

Ôn Văn ngồi xổm xuống cười cười nói: "Trượt tay, trượt tay thôi."

Sau đó anh rút dao ra, khoảnh khắc rút ra đó anh nhìn thấy ở bên dưới có thứ gì đó đang ngọ nguậy!

Nhưng cũng chỉ nháy mắt thì thứ đó đã ngừng lại động tác, Ôn Văn nhìn lại lần nữa thì nơi đó đã không khác gì sàn nhà bình thường.

Mà biểu cảm của bốn người kia cũng khôi phục bình thường, tiếp tục nấu thức ăn, một màn khi nãy tựa hồ chỉ là ảo giác.

Tuy trong hoàn cảnh này, bọn họ an bình làm cơm như vậy cũng là rất dọa người rồi.

Đứng dậy, Ôn Văn bắt đầu suy ngẫm.

"Tình huống gần như đã rõ ràng rồi, một nhà bốn người này chỉ là con rối, thứ thật sự nguy hiểm chính là căn biệt thự này, hoặc là đồ vật ở trong biệt thự."

"Chân của bọn họ dán sát mặt đất là vì biệt thự phải thông qua tiếp xúc mới có thể điều khiển."

Đã thấy được gần hết những gì mình muốn, Ôn Văn cũng không tiếp tục chờ nhà này làm xong bữa tối, thời gian cấp bách, anh không có nhiều thời gian bồi người nhà này chơi đùa.

Ôn Văn đi tới cửa phòng bếp, đứng cạnh món tráng miệng ăn sau bữa cơm, khều khều cái dĩa.

"Sốt ruột rồi hả, xong ngay rồi đây, hôm nay tôi đã xuất ra hết tay nghề của mình đó." Mẹ Chu dịu dàng nói.

"Thật ra không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, mục đích của mấy người rốt cuộc là gì?"

"Để chúc mừng..." Ba Chu dùng vẻ mặt tương tự nói với Ôn Văn.

Ôn Văn than khẽ một tiếng, xem ra người nhà này vẫn tính tiếp tục diễn kịch, anh cầm lấy một chiếc đũa đi tới cạnh ba Chu.

Sau đó, anh trực tiếp dùng đũa đâm xuyên tay ba Chu!

"Quả thực nên chúc mừng, bởi vì tôi tới nên mấy người mới có thể thoát khỏi đau khổ vô tận, kết thúc được cuộc sống con rối, đây đúng là chuyện tốt đối với mấy người."

"Ngô tiên sinh, anh có ý gì, chúng tôi tốt bụng mời anh ăn cơm, anh..."

Ba Chu đứng dậy chỉ Ôn Văn tức giận mắng, giống như người đang gây chuyện là Ôn Văn, mà bọn họ thì chỉ là người vô tội.

Ôn Văn lắc đầu, nếu người nhà này mà đi làm diễn viên thì khẳng định chỉ được đóng vai quần chúng, tay bị đâm thủng thế kia mà phản ứng đầu tiên là chỉ trích anh cứ không phải đau đớn...

"Tao đang làm gì, bọn mày biết rất rõ mà, tao cũng không nói nhiều làm gì, chỉ là nãy giờ tao chỉ thắc mắc là bọn mày rốt cuộc muốn cho tao ăn cái gì?"

Ôn Văn cầm lấy món tráng miệng kia, nắm trong lòng bàn tay, siết chặt.

Xiềng xích màu đen lặng lẽ chui ra mà không ai hay biết, hút sạch đi năng lượng bên trong đồ ăn, sau đó lại rụt trở lại.

Lúc xòe tay ra thì lòng bàn tay chỉ còn lại một đống thịt vụn, ngoại trừ máu đen thì thứ duy nhất có thể nhận ra là một đoạn ngón tay và một phần da có lông đen.

"Quả nhiên là thứ này..."

Ôn Văn chán ghét ném lên mặt cô gái, thuận tiện rút một tờ khăn giấy lau tay.

Nếu Ôn Văn ngu ngốc tham gia bữa tối, ăn số thức ăn này thì nói không chừng sẽ bị nó ảnh hưởng, biến thành một dạng tồn tại giống như thành viên của ngôi nhà này, làm một khách hiền lành.

Có điều không quản là người siêu năng có chỉ số thông minh bình thường nào cũng sẽ không tùy tiện ăn thức ăn trong khu vực bị hủ hóa như vậy.

Biểu tình ôn hòa trên mặt bốn người nhà này biến mất, tai mắt mũi miệng chảy ra dịch nhờn xanh biếc, mơ hồ có thứ đáng sợ đang nổi lên trên người bọn họ.

Theo tình huống bây giờ, có che dấu cũng không còn tác dụng.

"Đúng vậy đấy, nên là thế, rõ ràng là một đám quái vật, sao phải làm ra dáng vẻ giống như con người chứ."

Ôn Văn mỉm cười, không chờ bọn họ bùng nổ đã trực tiếp nhảy qua chiếc bàn, túm lấy vai Chu Nặc ném cậu nhóc lên giữa không trung.

Khi thân thể Chu Nặc rời khỏi mặt đất, một cái xúc tua xanh biếc cũng thò ra theo, muốn tiếp tục khống chế Chu Nặc.

Thế nhưng Ôn Văn đã một dao chặt đứt!

Sau khi rơi xuống đất, vẻ ngoài của Chu Nặc nhanh chóng biến đổi.

Thân thể cứng ngắc vặn vẹo, trên mặt là biểu tình tuyệt vọng cực kỳ khủng bố, phía sau lưng có vết tích kết nối.

Đây chính là dáng vẻ của bé khi chết, mà Chu Nặc trước đó thì chỉ là biểu hiện giả dối được tạo ra bởi một sức mạnh quỷ dị nào đó mà thôi.

"Chậc, dám giở thói quỷ con với tao, tao sẽ khèo mày trước nhất."

Ôn Văn ôm ngực cười nhạt nói.

0.12915 sec| 2410.336 kb